“ Mày biết làm bảo vệ chỉ dành
cho người không có học thức không ? việc ấy mà mày cũng làm mãi được à ?”
Đó
là câu nói khiến lòng tôi trào lên một thứ cảm xúc lạ sộc lên tận sống mũi cay
cay khi nghe câu chuyện của chú T hiện đang làm bảo vệ tại Công ty TNHH DV Bảo vệ An Viên.
Chú kể cho tôi, từ khi chú gắn bó với nghề bảo vệ, chú luôn bị chê bai, khinh
thường và luôn phải lắng nghe sự đả kích từ người nhà, bạn bè, hàng xóm.
Tôi
biết chú khi tôi bắt đầu đi làm nhân viên hành chính tại công ty được 2 tháng.
Nhà chú ở xã Bắc Sơn, huyện Sóc Sơn, năm nay chú bước sang tuổi 50 nhưng vẫn
còn khỏe lắm, đôi mắt một mí, đen, có những vết chân chim bên hai khóe mắt. Vầng
trán cao, mỗi lần chú cười hay nhíu mày xuất hiện rõ những nếp nhăn đầy trên
trán. Chú thường kể cho tôi về những ngày tháng làm nhân viên bảo vệ, những
ngày đầu khi mới gắn bó với nghề, chú thường nói: “cái nghề bảo vệ đối với chú có cái sướng mà cũng có khổ, chú luôn tự hào khi được làm cái nghề mà mình yêu thích, cái nghề
cống hiến âm thầm”.
Chú
kể cho tôi nghe, sau những năm tháng đi bộ đội, chú về nhà đi làm phụ hồ với
mức lương 250 ngàn trên ngày, chú phải đi làm từ sáng sớm đến tối, mặt trời lặn
mới dọn đồ về nhà với vợ con. Công việc dãi nắng dầm mưa, chú kiên trì đi làm 5
năm. Khi tuổi ngày càng cao, sức lao động hạn chế, họ cho chú nghỉ việc.Với một
người không có tấm bằng đại học, chú không biết sẽ tìm công việc gì tiếp theo,
cuộc sống đối với chú chỉ còn là những vất vả, lo toan, mong muốn tích góp từng
đồng để nuôi 4 đứa nhỏ ăn học, và 1 người vợ quanh năm ốm yếu.
Mang
theo những trăn trở, chú ra Hà Nội làm việc, chú được nhận phục vụ cho 1 quán
ăn, công việc vất vả từ sáng đến tối chú được người ta trả cho 4 triệu đồng,
làm được 2 năm chú xin về quê.
Với
cuộc sống nhiều lo nghĩ không biết xoay sở như thế nào, chú được gặp anh Nguyễn
Đoàn D là giám đốc Công ty TNHH DV Bảo vệ An Viên, anh thấy hoàn cảnh chú khó khăn
nên nhận chú làm bảo vệ tại công ty. Chú nói đùa với tôi: “ duyên gắn bó với
cái nghề bảo vệ bắt đầu từ khi được gặp anh D”
Chú
nói cảm ơn ban giám đốc công ty, cảm ơn sự ân cần chỉ dạy của đồng chí chỉ huy
trưởng, cảm ơn ông ty đã cho chú một công việc, đã đào tạo chú trở thành nhân
viên bảo vệ chuyên nghiệp, quan trọng hơn đối với chú: “công ty hiểu những con người bảo vệ, biết trân
trọng những đóng góp, nỗ lực của nhân viên”.
Chú
nói : nghề nào cũng là nghề, nghề bảo vệ cũng thế, nghề mang chính sức lực, mồ
môi và “ nước mắt” để làm việc, để nuôi cái gọi là cuộc sống. Con người trong
xã hội không phải tất cả đều có cuộc sống giống nhau. Có người ở vị trí này,
người ở vị trí kia, nhưng dù ở vị trí nào đi chăng nữa thì mục đích cuối cùng
cũng chỉ để sinh tồn, nó chỉ khác nhau cái tên gọi. Con đường nào chả có vinh
quang. Vinh quang không hẳn là niềm vui của một Hoa hậu được đeo vương niệm
trên đầu, vinh quang không hẳn một nhà khoa học được nhận bằng
sáng chế. Vinh quang cũng không hẳn là một cán bộ được nhận huy chương,
được thăng chức. Đối với chú vinh quang chỉ đơn giản là hoàn thành tốt công
việc mình đã chọn, được cống hiến những gì mình có cho công việc ưa thích của
mình. Chú nói nghề bảo vệ bình thường, không sang trọng nhưng đó là nghề chú đã
chọn, nó phù hợp với chú, với tất cả những người không có điều kiện để trở
thành một thương nhân giàu có, một sỹ quan cao cấp, một ông chủ triệu phú hay
một minh tinh điện ảnh nổi tiếng. Có ai biết nghề bảo vệ là nghề cống hiến
âm thầm.
Có
người bảo rằng, nghề bảo vệ là nghề dành cho những người không có học thức, là
cái nghề mà người bảo vệ chẳng cần phải học hành chi cho nhiều và cũng có những
ánh nhìn, cách cư xử thiếu tôn trọng và những hành động vô lý đối với những
người làm công tác bảo vệ. “Mày biết là công việc ấy chỉ dành cho người không
có học thức không?” thật sai lầm khi ai đó có suy nghĩ như vậy. Họ không có
điều kiện để học hành cao hơn chứ không phải không có học thức, họ phải bươn
chải cho cuộc sống của bản thân, của gia đình.Với 2 tháng làm việc trong môi
trường này, tôi biết được rằng: mỗi người mỗi cảnh, nhưng đội ngũ nhân viên
công ty đều là những người thân thiện, họ sống bằng cảm xúc thật. Họ là người
chú, người cô, người anh hay người em của tôi. Họ là những chú bộ đội vẫn tiếp
tục cống hiến sự nghiệp bảo vệ của mình, họ là những em sinh viên muốn kiếm
thêm chút tiền để thực hiện ước mơ và họ là những mảnh đời khó khăn, họ không
hẳn là những người không có học thức.
Đây
là 1 câu chuyện đằng sau góc khuất của nghề bảo vệ, cái nghề cống hiến âm thầm
.
#baoveanvien
#cauchuyenbinhdicuocsongdoithuong
#gockhuatnghebaove